Đồng Xanh
__________________________________________________ ______________________________________
Tên tác phẩm: Nếu biết khi yêu là trăm ngàn nỗi sầu
Tác giả: Đồng Xanh
Thể loại: Josei, psychological, tragedy.
Đánh giá theo độ tuổi: 15+
Cảnh báo: Lạ.
__________________________________________________ _______________________________
Tôi tìm thấy bức thư của anh trên bàn trang điểm. Rất dài. Tôi không đọc hết, tôi không dám đọc hết, tôi biết mình đã bị thương tổn bởi anh và không thể gắng đọc được nữa.
Tôi tìm thấy bức thư của anh trên bàn trang điểm. Rất dài. Tôi không đọc hết, tôi không dám đọc hết, tôi biết mình đã bị thương tổn bởi anh và không thể gắng đọc được nữa.
Vũ bỏ đi.
Đó là buổi sáng mưa tầm tã. Khi tôi thức dậy, những giọt nước hãy còn chảy dài trên cửa kính bởi trận mưa đêm qua, và tờ giấy gấp làm tư để trên bàn cũng bị thấm vài hạt làm nhòe chữ. Không phải nước mưa, tôi biết, vì đó là nước mắt của tôi, giọt nước mắt đầu tiên sau hai năm chúng tôi sống chung, và chia-tay.
Bánh ga tô được đặt trong tủ lạnh, màu đen, chữ đỏ. Tôi nhìn dòng chữ bay bướm mình tỉ mỉ viết hôm qua: Happy Anniversary. Anh chọn thật đúng lúc, tôi nghĩ anh không muốn đón ngày kỉ niệm hai năm quen nhau, hoặc là, không muốn nhìn vào tờ lịch, nó làm anh nhớ lại chúng tôi đã yêu nhau điên cuồng và ngốc nghếch như thế nào.
Tôi cắt bánh kem, chia làm tám phần. Một cho tôi, hai cho tôi, và phần thứ ba cũng dành cho tôi. Tôi đã trải qua anniversary một mình, chậm rãi ăn bánh kem, chậm rãi lau miệng, chậm rãi uống nước. Là nước lọc. Nhạt thếch như tâm trạng tôi bây giờ. Mọi thứ xung quanh như mờ đi, sợi chỉ hồng đeo trên tay đứt quãng, và tôi nghe loáng thoáng đâu đây có tiếng vỡ vụn.
Là ly nước bị vỡ. Khi mới mua về, không ai chú ý đến vết nứt nhỏ trên chiếc ly, khi pha nước sôi, không ai cẩn thận tránh để ly giữa khe hở của tấm gạch lót bàn, và khi nó vỡ rồi, mới nhận ra những vết nứt nhỏ mình-từng-thấy đã kéo dài tạo thành những vết nứt mới, cuối cùng hối hận cũng đã muộn. Tình yêu của tôi cũng giống như vậy, từng buổi đi làm về trễ của anh, từng lý do đi họp và xã giao đến một giờ sáng của anh, từng lúc né tránh ngày dành cho phụ nữ, cho người tình và một chuỗi những lúc cáu gắt với nóng giận khi tôi quan tâm đến sức khỏe của anh… từng cái như thế xâu chuỗi lại, để rồi đến một ngày nào đó, một ngày khi chúng đã đủ dài, đủ sâu, đủ lớn để khiến tôi bị tổn thương, anh nói chia tay, như sợi dây bị cắt phựt một cái không thể nối liền, như ly thủy tinh vỡ thành từng mảnh không thể ghép lại, và như vết sẹo trên cổ tay tôi tuần trước khi cãi nhau với anh, và khi nghe bác sĩ nói nó không thể xóa mất.
Tôi gọi cho Hà Lệ, nó đang ở quán bar. Dường như cuộc tình đi tới kết thúc không liên quan gì đến cô ấy. Tiếng nhạc ầm ĩ, tiếng gào thét điên cuồng, những lần qua đêm đầy thác loạn của Lệ làm chồng cô không thể chịu được nữa. Họ li dị. Nói một cách nào đó, chúng tôi cũng thất tình giống nhau. Nhưng khác là, nó vui vẻ, còn tôi thì không. Tôi không yêu Vũ tới mức chúng tôi có thể sống với nhau hạnh phúc cả đời hay thiếu anh tôi không sống nổi, tất nhiên là Vũ cũng thế. Chúng tôi còn quá non trẻ để kết hôn, và tình yêu của chúng tôi còn quá non nớt để quyết định đến với nhau trọn đời. Nhưng tôi vẫn buồn. Tôi luôn tự hỏi vì sao anh rời xa tôi, trong khi tôi vẫn cố hết sức làm những việc người vợ tương lai nên làm, bao gồm yêu anh.
– Mày không biết à ? Tao có bầu rồi ! Thằng đó cho tao một nửa tài sản để nuôi con đấy ! Sao ? Con à ? Cùng lắm thì phá. Dù gì thì tao cũng được chia tài sản rồi. Ừ, qua đêm với vài thằng nữa là sẩy ngay ấy mà !
Lệ không hèn hạ như lời Vũ nói. Chuyện chia tay với người tình đẹp trai và việc bị buộc kết hôn với đại gia theo ý mẹ khiến nó chán nản với mọi thứ. Nó sống sa đọa, sống thác loạn, sống tiêu cực và ngày càng đi xuống. Vợ chồng nó không ai yêu nhau cả, Dũng có đào nhí, Lệ có kép riêng, họ sống mỗi người một-cuộc-sống của riêng mình. Người vợ và người chồng vô trách nhiệm ấy đã đi đến kết thúc dành cho gia đình hữu danh vô thực của họ : Ly hôn.
Tôi hẹn nó ra Dấu xưa- một tiệm cà phê theo phong cách Tây Âu lãng mạn. Ánh đèn vàng nhạt nhòa trên bức tường luôn được bật cả sáng lẫn tối. Mỗi khi cãi nhau với Vũ, tôi hay đến đây, đứng đối diện với bức tường nâu đỏ, tôi lại phiền muộn hơn rất nhiều. Nhưng tôi thích cảm giác ấy, cảm giác nhẹ nhàng khi được ở một mình, xen lẫn cái nặng nề khi xung quanh quá mức im lặng. Những khi ấy, bóng của tôi vệt dài trên đất, màu đen kéo dài trên sàn, trên trái tim.
Tôi dặn chủ quán bật nhạc cho phòng của mình.
– Em thích bài gì ?
– Em không rõ. Bài nào buồn buồn sau chia tay ấy chị.
– Nhạc Bích Phương nhé ?
– Vâng.
Tôi khuấy ly trà đen đợi Lệ. Bên tai là giọng hát của cô ca sĩ nổi tiếng từ Vietnam Idol. Rõ mồn một. Từng câu như muốn vạch trái tim của tôi ra, ấn vào đó một vết hằn. Mà hình như, tôi thấy vết sẹo nơi cổ tay cũng nhói lên, đậm màu hơn.
Thầm hỏi con tim vì sao tình quá mong manh
Lạnh lùng đôi vai hồn như lạc giữa cơn mê
Đường về hôm qua mình em bỗng thấy não nề.
…
Khi Lệ gọi tôi, tôi mới giật mình thoát khỏi giai điệu của bài hát. Lệ ngồi chống cằm nhìn tôi, miệng mỉm cười. Lệ đẹp lắm. Đẹp kiểu mặn mà có nét trên gương mặt chứ không phải loại dặm son dặm phấn lên trắng bệch như xác chết. Đôi mắt cô hẹp dài, hàng mi rũ xuống mang chút buồn bã. Khác với những gì bộc lộ bên ngoài, Lệ thật ra rất ít nói và nội tâm. Sau những lần ngủ với bồ ở khách sạn, cô lại chạy về nhà tắm rửa sạch sẽ, ngâm mình trong nước hai tiếng như muốn lột da. “Tao chán ghét mấy thứ đó. Rất dơ bẩn !” Nhưng nó vẫn tiếp tục cuộc sống ấy, tôi biết, nó làm thế để quên những chuyện trước kia.
Lệ không nói gì nhiều, không ba hoa về mấy thứ xa xỉ phẩm mới mua như những người con gái lấy chồng nhà giàu khác. Cô lặng lẽ ngồi ở đó, nhìn tôi, nhìn cảnh vật xung quanh, đôi lúc lại thất thần nhìn ra khoảng không trước mặt. Đôi mắt đẹp không có tiêu cự cứ mơ màng như thế, sau đó là rũ xuống né tránh như ban đầu, và đôi môi mím lại tự trách.
Tôi quyết định lên tiếng chấm dứt sự im lặng nặng nề này.
– Mày định sống thế mãi à ?
– Không. Anh ấy nói sẽ về lấy tao.
– Đừng ngu ! Nếu thằng đó muốn lấy mày thì đã về lâu rồi.
Thật ra, tôi muốn nói cho Lệ biết, người yêu không-phải-cũ của nó đã lấy vợ Mỹ, có con lai, được nhập quốc tịch Mỹ từ lâu rồi. Nó không dại gì về Việt Nam. Nhưng nó vẫn hứa hẹn, để Hà Lệ sống trong chờ đợi, trong mơ mộng, trong những lời ngọt ngào của thằng kia. Nó không biết, Lệ vẫn yêu đó, yêu đến mức không có nó thì cô không thể sống như người thường được nữa.
– Bỏ đi. Nó không còn yêu mày, Lệ ơi !
– Thiếu ảnh tao không sống nổi, mày biết mà.
– Thế mày nghĩ lại xem nó đi bao lâu rồi ? Nó chọn quyền lợi chứ không chọn mày. Nó không ở bên mày mãi được !
Lệ cắn môi, máu rướm ra.
– Tao không cần kết hôn. Tao chỉ cần ảnh ở bên tao là đủ rồi ! – Nó nức nở. – Hôm qua ảnh gọi điện, ảnh nói… nói nếu tao qua Mỹ được… thì lấy nhau. Tao không qua bển được, không có ai bảo lãnh.
Tôi không nói gì. Tôi luôn cho rằng tình yêu của tôi và Vũ là mớ sai lầm cộng lại dẫn đến kết thúc, và nghĩ rằng là do tôi ngốc nghếch ngay từ đầu ; nhưng mà, người đáng thương và sai lầm nhất trong hai đứa, lại là Lệ. Nó yêu mù quáng, yêu đến mức không biết phân biệt thật giả, đúng sai, yêu đến mức ‘chả cần gì, chỉ cần tình’. Hiện tại, nó không cho rằng người kia lừa dối tình cảm của nó, nó chỉ nghĩ rằng anh ta vẫn còn yêu nó rất nhiều. Vậy thôi.
Bấy lâu nay chúng tôi sống trong ảo tưởng về một cuộc tình hoàn mỹ, về một người tình lý tưởng, về một gia đình đầm ấm hạnh phúc. Nhưng rồi ảo tưởng mãi là ảo tưởng, giấc mộng mãi là giấc mộng. Khi tôi mở mắt, mọi thứ lại biến mất, biến mất như chưa hề tồn tại. Còn Hà Lệ, nó dựa vào ảo tưởng mà sống, thế nên nó luôn cố gắng duy trì ảo tưởng đó. Nếu ảo tưởng mất, người tình đi, nó sẽ chết.
Hôm ấy, tôi nói với nó rất nhiều. Ngoài trời mưa rả rích. Những giọt mưa rơi lộp bộp trên mặt đất, như những giọt nước mắt rơi, như tiếng tim đập nặng nề đến khó thở.
Khi Lệ xách túi lên định về, bài hát tôi nghe lúc đầu vẫn tiếp tục phát. Phát đi phát lại như một vòng lẩn quẩn trong tình yêu. Vì nói chuyện, chúng tôi không để ý lắm đến lời toàn bộ bài hát, chỉ nghe loáng thoáng vài chữ rồi trôi tuột đi. Bây giờ mới biết, mới nghĩ, bài hát này dành riêng cho chúng tôi, những con người đa sầu đa cảm, những cô gái vấp ngã bởi cuộc tình mà không đứng lên được.
Chợt thấy kỉ niệm trôi theo tình yêu đánh mất
Vội thức giấc để lau khô từng giọt nước mắt
Thì mới biết ta xa nhau không là mơ
Lệ sững người, rồi quay lại ghế. Nó ngồi một lúc, lẩm bẩm: ”Giờ mới biết ta xa nhau không là mơ…” Nó ngẩng đầu lên, nhìn bức tranh của trường phái hội họa ấn tượng. Tôi cũng trông theo. Màu xám. Lúc đầu là màu đen, giờ thì nhạt đi rồi. Tôi lại nhìn cốc cà phê đen trong tay Lệ. Màu nâu. Lúc đầu là màu đen, giờ thì đá tan, nhạt đi luôn rồi. Và tâm trạng nhạt như nước đá cũng đỡ đi không ít.
Chẳng muốn nhớ đến chi cho lòng thêm nát tan
Chỉ muốn lấp chôn nhưng sao lại càng in sâu
Một lần yêu phải chăng đến trăm lần đau…
Nó lại ngồi với tôi đến tối. Trong khoảng thời gian ấy, chúng tôi không nói với nhau câu nào, chỉ lẳng lặng nghe bài hát. Bao nhiêu mơ mộng được cơn mưa chiều gột rửa nên thấy dễ chịu hơn rất nhiều. Chúng tôi lại nghĩ, lại nhớ về những chuyện hồi ấy. Không có hối hận, không có thất vọng, chỉ đơn giản là nhớ về nó mà thôi.
Lệ đi lấy xe, còn tôi đứng ngoài cửa đợi. Bầu trời màu đen. Tôi không thấy rõ, nhưng tôi nghĩ nó rất sạch sẽ, không một gợn mây, thoáng đãng như bao nhiêu tăm tối theo gió bay đi…
Nếu biết khi yêu là trăm ngàn nỗi sầu
Có lẽ khi xưa đừng nên tìm đến bên nhau
Nếu biết yêu thương chỉ như là gió mây
Em sẽ chẳng nhớ nhung hao gầy.
__________________________________________________ _______________________________________
Mong manh – Bích Phương